Tôi gọi chồng đưa con đi viện, anh đáp lại bằng một câu lạnh lùng.
Chồng tôi cộc cằn và ít nói nhẹ nhàng. Chúng tôi không trò chuyện nhiều vì chỉ cần vài câu là đã có sự khó chịu. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại yêu anh ấy ba năm trước. Sau khi sinh bé Gấu, thằng bé sinh non và có bệnh tim bẩm sinh, tôi phải nghỉ việc để chăm sóc. Giờ bé đã 2 tuổi nhưng thường xuyên ốm đau, khiến tôi luôn lo lắng. Chi phí khám chữa bệnh đã khiến vợ chồng tôi rơi vào cảnh túng thiếu, và chồng tôi càng trở nên cộc cằn hơn. Anh không dám lớn tiếng với con nhưng thường mắng tôi khi tôi làm trái ý hoặc khi con bệnh. Chồng chưa bao giờ hỏi tôi đã vất vả như thế nào trong việc chăm sóc con cái và nhà cửa.
Tối qua, con tôi sốt cao, chồng đang làm ca đêm. Tôi cho con uống thuốc và định chờ chồng về rồi đưa bé đi viện. Nhưng nửa đêm, bé sốt cao và có triệu chứng co giật, tôi hoảng hốt gọi chồng về nhưng anh mắng tôi lắm chuyện, bảo tôi tự lo. Tôi đành lấy 2 triệu từ heo đất và gọi taxi đưa con đi viện một mình. Hai giờ sau, chồng gọi hỏi, tôi cho biết đang ở khoa cấp cứu, anh vội đến ngay. May mắn là tôi đưa con đến kịp thời, bé được cấp cứu thành công nhưng phải nằm viện 1 tuần. Chồng giải thích lúc đó anh lo lắng và mệt mỏi nên mới gắt gỏng. Tôi hiểu nhưng vẫn cảm thấy chán nản và bất lực trước câu nói của anh.
Chỉ có một đứa con mà cuộc sống đã khó khăn như vậy, tôi không biết làm sao để cải thiện tình hình.
Source: https://afamily.vn/goi-dien-cho-chong-ve-dua-con-di-vien-anh-noi-mot-cau-phu-phang-20231106141750034.chn